Lê Anh Hùng | 15.10.2025
Trong bối cảnh toàn cầu hoá và hội nhập kinh tế quốc tế, việc các quốc
gia hợp tác với nhau được coi như một lẽ tự nhiên, một điều bình thường. Mục
đích và bản chất của hợp tác là đem lại lợi ích cho cả hai bên, nên nhìn chung
việc hợp tác giữa các quốc gia là điều được chờ đợi và đáng hoan nghênh. Tuy
nhiên, vấn đề lại nẩy sinh bất cứ khi nào quốc gia này là mối đe doạ tiềm tàng đối
với quốc gia kia trong cuộc hợp tác, khi việc hợp tác thiếu tính tự nguyện nhưng
lại thừa tính ép buộc và mưu mô. Đó chính là mối quan hệ hợp tác giữa Việt Nam
và Trung Quốc.
VN và TQ là hai quốc gia láng giềng nên việc hai quốc gia hợp tác với nhau là một điều hết sức tự nhiên. VN đơn giản là không thể tuyệt giao với TQ. Một mặt, đây là hai quốc gia cùng ý thức hệ cộng sản nên họ cần đến nhau để củng cố tính chính danh cho nhau. Mặt khác, nếu VN sẵn sàng bỏ qua nền tảng ý thức hệ mà tuyệt giao với TQ – khi nhận ra sự thật phũ phàng rằng TQ không bao giờ từ bỏ mưu đồ phá hoại và tham vọng thôn tính VN, như dưới thời TBT Lê Duẩn chẳng hạn – thì TQ sẽ tìm mọi cách để gây chuyện với VN, khiến cả hai bên đều thiệt hại. Quan trọng hơn, nếu những mối đe doạ và rủi ro đến từ việc hợp tác được kiểm soát thì cả hai bên trong cuộc hợp tác đều có lợi.