Lê Anh Hùng

Nhân vụ việc này, tôi xin kể lại chuyện tôi làm việc với Công an Quảng Trị ngày 5.8.2008. Sáng hôm đó, Công an Quảng Trị cho một viên trung uý đến tận nhà mời và chở tôi (họ không đưa giấy mời cho tôi) đến trụ sở Công an Quảng Trị để làm việc về Thư Tố Cáo bè lũ cướp nước và bán nước Hoàng Trung Hải - Nguyễn Tấn Dũng – Nông Đức Mạnh mà tôi mới gửi hàng loạt qua mạng Internet lần đầu tiên vào ngày 21.4.2008.
Khi làm việc, họ đặt câu hỏi, tôi trả lời rồi họ ghi vào tờ "Biên bản lấy lời khai". Họ còn cho một tay công an ra quay phim. Tôi nói: “Đây là buổi làm việc của một công dân với công an chứ không phải buổi hỏi cung, vì thế biên bản phải ghi là Biên bản Làm việc, và các anh dẹp ngay cái trò quay phim mang tính doạ dẫm và xâm phạm quyền công dân kia đi.” Họ chấp nhận hai yêu cầu đó của tôi.
Cuối buổi làm việc, kết thúc biên bản, tôi yêu cầu phải lập 2 bản, tôi giữ 1 bản thì tôi mới ký. Họ không chịu, rồi nói này nói nọ thuyết phục tôi. Tôi nghĩ mình là người "quang minh chính đại", trong khi đây lại là việc vô cùng hệ trọng của quốc gia, nên tặc lưỡi ký.
Thế rồi ngày 25.9.2009, một toán cũng công an Quảng Trị lại rình để "bắt quả tang" tôi ngoài tiệm Internet về hành vi "tuyên truyền chống nhà nước XHCNVN" rồi truy tố tôi về tội "vu khống", mà lẽ ra nếu tôi thực sự phạm tội "vu khống" thì Bộ Công an (Công an Quảng Trị không đủ tầm để điều tra) đã phải truy tố tôi ngay từ tháng 8.2008, chứ không phải đợi đến ngày 25.9.2009, khi tôi đã tố cáo qua mạng đến lần thứ 20.
Nếu ngày 5.8.2008, Công an Quảng Trị chính thức lập hồ sơ vụ án, gửi giấy mời làm việc cho tôi và giao cho tôi một biên bản làm việc ngày hôm đó thì hoặc là vụ tố cáo đã được Bộ Công an làm sáng tỏ (vì rõ ràng Công an Quảng Trị không đủ tầm để điều tra các bị can “ngoại hạng” kia), hoặc là tôi đã bị truy tố về tội “vu khống” ngay từ thời điểm đó, chứ không phải đợi đến gần một năm rưỡi sau, cũng chính lực lượng công an Quảng Trị lại rình mò tôi ngoài tiệm Internet, bắt tôi và ép cung vợ tôi (nhân chứng sống của vụ tố cáo, người từng nằm trong đường dây ma tuý của ngài Phó Thủ tướng gốc Tàu Hoàng Trung Hải) rồi truy tố tôi về tội “vu khống”.
Đáng chú ý là trước khi tôi làm việc với Công an Quảng Trị ngày 5.8.2008, trung uý Nguyễn Minh Đông (Công an Tp Đông Hà) từng cùng với một viên trung uý công an tỉnh khác đã đến nhà tôi tìm hiểu về vụ việc, bản thân anh ta cũng biết là ngày 5.8.2008 tôi đã làm việc với Công an tỉnh Quảng Trị về vụ tố cáo, nhưng trong ngày 25.9.2009 ấy thì chính anh ta lại có mặt trong đám công an rình rập bắt tôi ở tiệm Internet. Trớ trêu thay, anh ta hiện lại là thượng uý, Phó Công an Phường 5, Tp Đông Hà, nơi tôi đang cư trú.
Ngày 6.7.2012, tôi làm việc (lần thứ hai) với Cơ quan An ninh Điều tra, Công an Tp Hà Nội. Sau cuộc làm việc kéo dài đến 4 tiếng rưỡi và viên cán bộ điều tra Nguyễn Thế Thanh ghi hết 18 tờ biên bản làm việc, tôi yêu cầu họ tôi phải được giữ 1 bản thì tôi mới ký vào biên bản làm việc. Anh ta không chịu, cứ một hai thuyết phục tôi nhưng lại không dẫn ra được bất kỳ văn bản pháp luật nào không cho phép công dân được giữ 1 biên bản làm việc cả. Cuối cùng, sếp của anh ta đến thuyết phục tôi và nói là nếu tôi không chịu ký thì người ta không điều tra vụ việc được. Vì chuyện hệ trọng của quốc gia, một lần nữa, tôi lại tặc lưỡi ký.
Thế rồi sáng 24.1.2013, Công an Hà Nội đã phối hợp với Công an Hưng Yên đến tận nơi tôi đang làm việc ở khu công nghiệp Tân Quang, H. Văn Lâm, Hưng Yên để bắt tôi vào “an dưỡng” tại trại tâm thần trá hình mang tên “Trung tâm Bảo trợ Xã hội II Hà Nội” ở xã An Viên, H. Ứng Hoà, cách trung tâm Hà Nội 70km – một hành động chà đạp lên pháp luật cũng như nhân phẩm và nhân quyền của công dân.
Nếu Công an Hà Nội trao cho tôi 1 bản của biên bản làm việc ngày 6.7.2012 đồng thời điều tra vụ việc một cách nghiêm túc (tiến hành làm việc với vợ tôi, Lê Thị Phương Anh, nhân chứng sống của vụ việc, người đã viết Bản Cam Đoan khẳng định những lời tố cáo của tôi là đúng và chịu trách nhiệm trước pháp luật về lời cam đoan của mình) thì tôi đã không bị mấy tên du côn đội lốt công an cưỡng chế trái pháp luật vào trại tâm thần ngày 24.1.2013.
Tóm lại, sau những gì đã kể trên đây, chúng ta có thể đi đến kết luận: công an cộng sản là một lũ lưu manh có tổ chức, mặc quân phục và được hợp pháp hoá bằng luật rừng của cộng sản.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét