Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Trung Quốc đẩy mạnh chiến thuật “tằm ăn dâu” trên Biển Đông

Bãi cạn Second Thomas là tâm điểm mới nhất trong chính sách lấn chiếm của Trung Quốc; ASEAN tiếp tục chia rẽ giữa lúc biển đảo cứ tiếp tục mất dần

Darshana M Baruah | The Nation | 26.3.2014
Người dịch: Lê Anh Hùng




Trường Sa, quần đảo với trên 750 bãi cạn và hòn đảo lớn nhỏ
là đối tượng tranh chấp giữa Việt Nam, Trung Quốc, Đài
Loan, Philippines, Malaysia và Brunei
Căng thẳng mới đây trên Biển Đông về bãi cạn Second Thomas cho thấy một Trung Quốc ngày càng quyết đoán trong yêu sách biển đảo. Sự kiện này cũng có thể khiến Washington đóng vai trò tích cực hơn nhằm kiềm chế lối hành xử của Trung Quốc trên các vùng biển tranh chấp.

Ngày 9.3, cảnh sát biển Trung Quốc đã chặn hai chiếc tàu của Philippines đang trên đường tiếp tế cho lực lượng quân đội đồn trú tại bãi cạn (vốn đã có mặt ở đây từ năm 1999). Bắc Kinh cho rằng Manila đang tìm cách dựng lên các kết cấu trên bãi cạn hòng củng cố yêu sách chủ quyền.

Bãi cạn Second Thomas là nơi đứng chân của BRP Sierra Madre – một chiếc tàu chuyên chở xe tăng đổ bộ trước kia của Mỹ và đã đóng tại bãi cạn từ 15 năm trước như một tàu hải quân của Philippines. Manila đã bố trí một nhúm thuỷ quân lục chiến trên con tàu han rỉ đó. Đây là một phần chiến lược của Philippines trong bối cảnh địa chính trị Biển Đông. Bãi cạn Second Thomas, vốn thuộc quần đảo Trường Sa mà nhiều nước đang tranh chấp, nằm trong vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của Philippines, nhưng lại đang bị Trung Quốc đòi chủ quyền toàn bộ.

Trung Quốc đòi chủ quyền phần lớn Biển Đông qua đường “lưỡi bò” mà 5 quốc gia khác phản đối: Việt Nam, Brunei, Malaysia, Philippines và Đài Loan. Philippines, quốc gia đang được Washington ủng hộ, đã lên án hành động chặn tàu của Trung Quốc.

Manila tuyên bố: “Bãi cạn Ayungin là một phần thuộc thềm lục địa của Philippines và do đó Philippines có quyền thực thi quyền chủ quyền và quyền tài phán ở khu vực này mà không cần đến sự cho phép của bất kỳ quốc gia nào khác.” Manila cũng khẳng định là họ chỉ đơn thuần luân chuyển nhân sự và tiến hành tiếp tế cho bãi cạn Second Thomas, tất cả đều do tàu thuyền dân sự thực hiện.

Hành động của cảnh sát biển Trung Quốc thể hiện “sự đe doạ nghiêm trọng đến quyền và lợi ích của Philippines theo Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS)”, chính phủ Philippines tuyên bố.

Giải thích cho hành động của mình, Bắc Kinh lại nói rằng các tàu thuộc lực lượng cảnh sát biển của họ đang đi tuần như thường lệ ở vùng biển ngoài khơi bãi cạn Second Thomas vào ngày 9.3 thì phát hiện ra hai chiếc tàu cắm cờ Philippines. “Hai chiếc tàu… chứa đầy vât liệu xây dựng”, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc nói, trước khi tái khẳng định “chủ quyền của Trung Quốc đối với quần đảo Nam Sa [Trường Sa] và vùng biển phụ cận”.

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc tố cáo Philippines đã neo đậu con tàu một cách phi pháp kể từ năm 1999 với cái cớ là do một “sự cố kỹ thuật”. Ngoài việc từ chối kéo chiếc tàu này đi, ông ta nói, Manila còn tìm cách tiến hành xây dựng trên bãi cạn Second Thomas, điều này đã “vi phạm trắng trợn Tuyên bố về Cách ứng xử của các bên trên Biển Đông (DOC) mà Trung Quốc và các nước ASEAN đã ký kết”.

Trước đó, ngày 27.1, Philippines đã cáo buộc Trung Quốc bắn vòi rồng vào các ngư dân nhằm ngăn họ tiến vào vùng biển tranh chấp ở bãi cạn Scarborough. Điều này diễn ra sau sự cố đóng băng ngoại giao giữa Philippines và Trung Quốc năm 2012 liên quan đến bãi cạn Scarborogh. Sự cố đó đã khiến dư luận chú ý nhiều đến các vụ tranh chấp trong khu vực, và tiếp theo đó là bài phát biểu ở Singapore của Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Leon Panetta về chiến lược “tái cân bằng” sang Châu Á – Thái Bình Dương của Hoa Kỳ. Mặc dù Manila đã rút hết lực lượng của mình khỏi bãi cạn Scarborough song Trung Quốc vẫn tiếp tục duy trì tàu thuyền vũ trang ở khu vực và coi đây như lãnh thổ của mình.

Chiến thuật “tằm ăn dâu”

Hành vi khiêu khích của Bắc Kinh dường như nằm trong chiến lược Biển Đông của họ: sử dụng lực lượng vừa đủ để đe doạ các quốc gia tranh chấp nhỏ hơn hòng buộc họ phải quy thuận mà không dẫn đến những vụ trả đũa. Điều mà Robert Haddick gọi là “chiến thuật tằm ăn dâu” của Trung Quốc chính là “quá trình tích tụ dần dần những hành vi nhỏ lẻ, không một hành vi nào là ‘giọt nước tràn ly, nhưng theo thời gian lại tích tụ thành một sự đổi thay chiến lược trọng đại”.

Trung Quốc đang từng bước kiểm soát các bãi cạn và đảo nhỏ ở Biển Đông, qua đó tăng cường sự hiện diện và củng cố yêu sách của mình. Bắc Kinh đã từ chối tuân thủ UNCLOS và gạt bỏ nỗ lực của Manila nhằm đưa vụ việc ra toà án quốc tế. Bất chấp thực tế Washington đang ngày càng bày tỏ quan ngại về khu vực, Hoa Kỳ thực sự không làm được gì nhiều về việc Bắc Kinh khước từ tuân thủ luật quốc tế trong bối cảnh bản thân Hoa Kỳ cũng chưa phê chuẩn UNCLOS mà lại thường bị coi là vi phạm luật lệ và chuẩn mực quốc tế khi điều đó phù hợp với lợi ích quốc gia của họ.

Vì thế, trừ khi xẩy ra một cuộc đụng độ quân sự thực sự giữa Trung Quốc và một trong số đồng minh của Washington, không một ai có thể ngăn chặn được việc Trung Quốc gặm nhấm các bãi và đảo tranh chấp trên Biển Đông. Quả thực, Trung Quốc đang bắt đầu hành xử như một cường quốc.

Sự cần thiết đối với một ASEAN đoàn kết

Sau khi bị cảnh sát biển Trung Quốc ngăn chặn, Philippines đã thả dù tiếp tế xuống bãi cạn, song họ sẽ phải điều tàu thuyền trở lại để cung cấp vòng tiếp tế tiếp theo cho số thuỷ quân lục chiến đang ở trên tàu Sierra Madre. Washington đã phản ứng mạnh mẽ trước hành động của Trung Quốc, gọi đó là “một động thái khiêu khích, gây căng thẳng”, đồng thời kêu gọi tất cả các bên duy trì hiện trạng.

Các thành viên ASEAN bị chia rẽ về các vụ tranh chấp biển đảo với Trung Quốc, bởi nhiều nước đang có quan hệ kinh tế mạnh mẽ với Trung Quốc. Bắc Kinh cũng đang tìm cách hàn gắn mối quan hệ giữa họ với các nước như Việt Nam và ASEAN, song lại loại trừ các đồng minh của Washington – Philippines và Nhật Bản – trong chiến dịch tấn công thiện cảm của mình.

Trong bối cảnh Trung Quốc đang đẩy mạnh chiến thuật “tằm ăn dâu”, hơn lúc nào hết, ASEAN cần bày tỏ tình đoàn kết và sẵn sàng đối mặt với người láng giềng khổng lồ của mình. Vì các tranh chấp không thể giải quyết được trong tương lai gần nên giờ đây tất cả các nước cần mạnh mẽ thúc đẩy Bộ Quy tắc Ứng xử (COC) trên Biển Đông hầu tránh bất kỳ một tính toán sai lầm hay cuộc đối đầu quân sự nào.

Darshana M Baruah là một thành viên trẻ tuổi tại Observer Research Foundation (ORF), New Delhi, và là phó biên tập tạp chí South China Sea Monitor của ORF.

Nguồn: The Nation

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

BBC Tiếng Việt định hướng dư luận cho Trung Quốc?

Lê Anh Hùng | 19.3.2014

                                                                                                           


BBC Tiếng Việt là một cơ quan truyền thông mà từ lâu đã có nhiều tai tiếng về lối đưa tin theo kiểu “định hướng” dư luận, như thể họ là cánh tay nối dài của Ban Tuyên giáo Đảng CSVN ở hải ngoại vậy.
Mới đây, trang mạng này lại đăng bài “Người Trung Quốc dần ‘quên’ cuộc chiến với Việt Nam”. Bài viết đưa ra những “nhận định” mà theo họ là của một “cộng tác viên BBC người Hoa" khiến không ít người phải “băn khoăn” như: "Người ta đang quên cuộc chiến. Thực ra chính phủ Trung Quốc đã rất thành công trong chuyện làm sao để mọi người quên đi", "Cá nhân tôi cho rằng đó là cuộc chiến giữa hai nhà độc tài: Lê Duẩn và Đặng Tiểu Bình", hay "Bản thân cuộc chiến cũng chưa được làm rõ ràng xem bên nào đúng, bên nào sai. Theo tôi đó không phải là cuộc chiến giữa một bên là công lý và bên kia là bất công”, v.v.

Trong bối cảnh chủ nghĩa dân tộc Đại Hán đang trỗi dậy mạnh mẽ ở Trung Quốc và giới cầm quyền nước này vẫn liên tục trương cơ bắp để hăm doạ các nước láng giềng thì ngay cả những ai ngây thơ nhất cũng khó mà tin nổi rằng “chính phủ Trung Quốc đã rất thành công trong chuyện làm sao để mọi người quên đi” cuộc chiến năm 1979 với Việt Nam, bởi đây chính là thứ “nhiên liệu quý" để “hâm nóng” tinh thần dân tộc của chủ nghĩa Đại Hán. Xin dẫn lời của Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược Bộ Công an, trong cuộc phỏng vấn đăng trên báo Thanh Niên ngày 17.2.2013, để độc giả thấy là BBC Tiếng Việt đã bất chấp sự thật để định hướng dư luận có lợi cho Trung Quốc như thế nào:
“Trong khi chúng ta im lặng thì những dịp đó chúng tôi đã thống kê hệ thống phát thanh, truyền hình báo chí của TQ tung ra trung bình từ 600-800 tin, bài với những cái tít gần như có nội dung giống nhau về cái mà họ gọi là ‘cuộc chiến tranh đánh trả tự vệ trước VN’. Có thông tin cho rằng hiện tại có tới trên 90% người dân TQ vẫn quan niệm rằng năm 1979 Quân đội VN đã vượt biên giới sang tấn công TQ và bắt buộc TQ phải tự vệ đánh trả. Từ hàng chục năm nay, hệ thống tuyên truyền của TQ đã nhồi nhét vào đầu người dân TQ rằng cuộc chiến 1979 chỉ là cuộc phản công trước sự xâm lược của VN.
Đây không phải là lần đầu tiên BBC Tiếng Việt tìm cách lèo lái dư luận theo hướng có lợi cho Trung Quốc, kẻ thù truyền kiếp của Việt Nam và luôn lăm le thôn tính đất nước chúng ta. Xin đăng lại nguyên văn một bài viết mà BBC Tiếng Việt từng làm dậy sóng dư luận năm 2010 để độc giả phán xét xem liệu có phải BBC Tiếng Việt là “dư luận viên” của ban lãnh đạo Trung Quốc hay không. (Lưu ý: Tác giả Đỗ Ngọc Bích đã được Ban Biên tập khoác cho một bộ cánh học vị giả hầu tăng thêm “sức thuyết phục” cho bài viết, còn tấm bản đồ thì chỉ còn trơ trọi mỗi Trung Quốc cùng đường lưỡi bò, các nước tranh chấp xung quanh bị xoá hết, hòng gia tăng tính “hợp lý” cho yêu sách của nước này.)

Đỗ Ngọc Bích | BBC Tiếng Việt | 17.4.2010


Một tranh cổ động hải quân Trung Quốc
tại khu vực tranh chấp Hoàng Sa.
Trong vài năm gần đây, người dân Việt Nam, ở trong nước cũng như ở hải ngoại thường lên tiếng bài xích nhà nước cộng sản Việt Nam, bênh vực những blogger dũng cảm đấu tranh vì Hoàng Sa - Trường Sa, rên rỉ rằng nhục quá vì Việt Nam dần dần cứ dâng đất cho Trung Quốc v.v.
Dân Việt Nam ở hải ngoại, đặc biệt là những người thuộc chính quyền Việt Nam Cộng Hòa phải tị nạn sau biến cố tháng 4/1975 'ghét' nhà nước cộng sản Việt Nam và nhà nước cộng sản Trung Quốc từ xưa thì rõ rồi.
Trung quốc đã hỗ trợ Bắc Việt Nam rất lớn trong cuộc chiến tranh Việt Nam, 'đánh bại' người Mỹ và 'lật đổ' chính thể Việt Nam cộng hòa.
Vì vậy không rõ là họ bài xích Việt Nam và Trung Quốc là do sự thù hằn nội chiến đó, hay là thực sự muốn bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam, đau xót uất hận khi thấy Việt Nam “mất đất”?
Song những người dân có tri thức ở trong nước, những blogger gần đây gặp vấn đề về chính trị mà phần đông là những thanh niên đầy tâm huyết và lý tưởng thì có lẽ khác.
Họ có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng chống Cộng, chỉ đơn giản là yêu nước thôi. Thế mới có chuyện đáng bàn.
Chuyện đáng bàn
Tác giả phản biện các quan điểm được cho
là 'bài xích' Trung Quốc từ trong nước.
Những thanh niên này hầu hết đều lớn lên vào những năm 1980, chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa dân tộc có điều khiển của nhà nước Việt Nam sau cuộc chiến tranh biên giới 1979, bài xích Trung Quốc, tố cáo Trung Quốc 'hơi nhiều.'
Họ không nhận ra được rằng Việt Nam thực ra cũng là một phần trong da thịt của Trung Quốc, chia sẻ nguồn gốc văn hóa và tư tưởng, và nhận được khá nhiều ân huệ từ Trung Quốc trong suốt hơn 20 năm chiến tranh (1950-1975).
Cho dù Trung quốc giúp Việt Nam là vì tính toán chính trị của họ, được giúp đỡ để chiến thắng cũng là điều tốt mà 'mình nên nhớ'. Câu “yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng” trong tình huống này có lẽ đúng.
Điều này làm tôi liên tưởng tới hàng vạn người Trung Quốc trong những năm 1990 đã là nạn nhân của cái gọi là "state-controlled nationalism" (chủ nghĩa dân tộc có sự điều khiển) khi họ đấu tranh lên án Nhật vì những điều đã xảy ra trong chiến tranh thế giới thứ II, đòi công bằng và chủ quyền với Nhật Bản.
Họ cũng đã bị công an Trung Quốc đàn áp, bịt miệng vì khi đó nội các Trung Quốc đang muốn giải quyết “ngoại giao cấp cao” với Nhật Bản và không muốn làm mất lòng các nhà đầu tư Nhật Bản.
Những thanh niên đó đã quá bị ảnh hưởng bởi tư tưởng chống Nhật trong Trung Quốc những năm dưới quyền Mao.
Khi tình hình đất nước thay đổi, họ không thay đổi kịp. Mao đã từng tuyên truyền rằng trong vụ thảm sát Nam kinh, hàng chục vạn người Trung Quốc đã bị giết, nhưng gần đây con số thống kê đó đã được đem ra xem xét lại về tính xác thực của nó.
Những blogger của Việt Nam bị bắt giữ gần đây cũng vậy. Họ không thích nghi theo kịp được môi trường ngoại giao giữa Việt Nam và Trung Quốc trong những năm 1990, vẫn tiếp tục sống trong cái “anti-China nationalism” (chủ nghĩa dân tộc chống Trung Quốc hay bài Trung) của những năm 1980.
Câu hỏi đặt ra
Bản đồ hình 'lưỡi bò' được cho là bằng chứng về chiến lược
và tham vọng của Trung Quốc trên Biển Đông.
Có một câu hỏi đặt ra là “Tại sao người dân thanh niên trí thức Việt nam có tư tưởng phê phán, sẵn sàng nghi ngờ, bác bỏ những điều mà nhà nước Việt Nam đang tuyên bố và thi hành, mà lại không sẵn sàng phê phán chính hiểu biết về lịch sử của họ hay những điều mà nhà nước Việt Nam tuyên bố và thi hành từ 50 năm trở lại đây?”
Chúng ta quen nghe “Lịch sử Việt Nam 4.000 năm dựng nước,” liệu có bao giờ tự hỏi xem cái con số 4.000 ngàn năm ấy lấy ở đâu ra? Liệu có đúng như vậy không? Mảnh đất Việt nam có hình thù thế nào trước thời Triệu Vương?
Một thực tế là lịch sử Việt Nam suốt hơn 2.000 năm từ thời Triệu Đà đến thời Nguyễn, cho dù thỉnh thoảng có tuyên bố "Sông núi nước Nam, Vua Nam ở," thì Việt Nam vẫn luôn là một phần của Trung Quốc.
Người dân Việt Nam bắt nguồn từ Trung Quốc, Vua của Việt Nam cũng khởi tổ từ người Trung Quốc, coi vua Trung Quốc như anh như cha... từ Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh, hay Lý Công Uẩn, rồi các gia tộc họ Trần, Lê, Nguyễn, v.v...
Chúng ta đã bao giờ tự hỏi mình xem lịch sử Việt Nam mà chúng ta học có đúng là lịch sử không?
Những blogger đấu tranh cho chủ quyền lãnh thổ đã bao giờ đọc Đại Việt Sử Ký (Lê Văn Hưu), Đại Việt Sử Lược (tác giả khuyết danh thời Trần), hay Đại Việt Sử Ký Toàn Thư (Ngô Sĩ Liên), hay Việt Nam Sử Lược (Trần Trọng Kim,) ở dạng nguyên bản, chưa qua biên soạn, cắt xén chưa?
Họ tin rằng Hoàng Sa và Trường Sa thuộc về Việt Nam trên cơ sở nào, hay chỉ biết thế từ sách giáo khoa lịch sử Việt Nam và từ các thông tin trên đài báo chính thống của Việt Nam lưu hành từ sau năm 1975?
Từ khi nào?
Một cuộc biểu tình của thanh niên trong nước đòi
chủ quyền của VN tại Hoàng Sa và Trường Sa.
Chúng ta coi Trường Sa và Hoàng sa thuộc về Việt Nam từ khi nào?
Hiệp ước Tự Đức hiến đất Cochinchina cho Pháp (1862), Hiệp ước nhà Thanh thỏa hiệp với Pháp về quyền cai trị An-nam và Ton-kin (1885), hay các tuyên ngôn độc lập tự chủ sau này có nhắc đến chủ quyền của mấy cái đảo ấy không?
Chính quyền Việt Nam Cộng Hòa có bao giờ tuyên ngôn chủ quyền các đảo đó không, hay chỉ mãi đến năm 1974 mới điều hải quân ra trấn giữ và bảo vệ? Chúng ta đã bao giờ dành thời gian nghiên cứu xác nhận thông tin trước khi đấu tranh đòi chủ quyền chưa nhỉ?
Chỉ biết là bắt đầu từ đầu thập niên 1970, khi giá trị của dầu mỏ trở nên rõ ràng, khi thông tin về trữ lượng dầu ở mấy đảo đó được xác nhận, và người ta nhận ra tầm quan trọng của việc xây dựng sân bay, điểm cất cánh trung chuyển và căn cứ quân sự ở Đông Nam Á, thì một loạt 6, 7 nước cùng xông vào nhận nó là của mình với những “bằng chứng lịch sử” đáng ngờ.
Xét cho cùng, đất nước Việt Nam, lãnh thổ Việt Nam hiện nay có được là nhờ sự “mở mang bờ cõi” Nam tiến vào lãnh thổ Chiêm Thành, Khơ-me.
Lịch sử là vậy, đất đai dân cư di dời, sở hữu chuyển đổi, do thỏa thuận cũng như do xâm lấn.
Rút cục, có thể nói chủ nghĩa dân tộc mù quáng đôi khi cũng tai hại không kém gì chủ nghĩa bành trướng đế quốc vậy.
Bài viết phản ánh quan điểm riêng và lối hành văn của tác giả. Bà Đỗ Ngọc Bích đã hoàn tất chương trình tiến sĩ môn Hoa Kỳ Học của Đại Học Hawaii, hiện đang sống ở New Haven và chuẩn bị bảo vệ luận án, trong khi tham gia giảng dạy tiếng Việt ở Trung Tâm Ngôn Ngữ và dịch tài liệu lịch sử cho khoa Lịch sử, ĐH Yale.
Cho đến ngày 20/04, trang web BBC Việt Ngữ đã nhận được nhiều ý kiến, và một số bài viết riêng phản bác lại quan điểm của bà Đỗ Ngọc Bích. Chúng tôi sẽ đăng dần các bài đó lên trang Diễn đàn trong những ngày tới. Ban biên tập xin cáo lỗi vì sự thiếu chính xác trong phần phụ chú về học vị của tác giả trong lần đăng bài đầu tiên.

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

Lào Cai: “Tử huyệt” của phòng tuyến biên giới phía bắc?

Lê Anh Hùng | VOA | 17.3.2014




35 năm trước, dải đất biên cương phía bắc Việt Nam trở thành nơi chứng kiến một trang đau thương của lịch sử dân tộc: hàng chục ngàn chiến sỹ, đồng bào đã ngã xuống trong cuộc chiến khốc liệt chống quân Trung Quốc xâm lược và bảo vệ Tổ quốc.
35 năm sau, giữa lúc Trung Quốc không ngừng “diễu võ giương oai” và không còn thèm che dấu cuồng vọng bá quyền, giữa lúc nhà cầm quyền Việt Nam tỏ ra ươn hèn và bạc nhược khi chịu sự sai khiến của kẻ thù ngăn cản người dân tổ chức tưởng niệm cuộc chiến đẫm máu đó, những người Việt Nam đau đáu với vận mệnh dân tộc nhìn về miền biên ải mà không khỏi chua chát khi chứng kiến những gì đang diễn ra ở đây.
Trong cuộc xâm lược của Trung Quốc năm 1979, Lào Cai là hướng tấn công chính của cánh quân phía tây, với hai quân đoàn 13A và 11A (trong tổng cộng 9 quân đoàn) đánh vào thị xã Lào Cai. Và tuy đến ngày 22.2.1979, quân Trung Quốc đã chiếm được thị xã Lào Cai nhưng chúng cũng phải gánh chịu thiệt hại rất nặng nề ở đây: quân dân Lào Cai đã tiêu diệt 11.500 lính TQ, phá hủy 66 xe tăng, thiết giáp và 189 xe quân sự, tiêu diệt và đánh thiệt hại nặng 4 tiểu đoàn.
Đó là câu chuyện của 35 năm trước. Còn giờ đây, với những gì đã và đang diễn ra trên mảnh đất biên cương này nhiều năm qua, người ta ngày càng có cảm tưởng rằng Lào Cai là một tỉnh của Trung Quốc trên đất Việt Nam.
Cửa ngõ chính của nạn chảy máu khoáng sản từ Việt Nam sang Trung Quốc
Báo Sài Gòn Giải Phóng ngày 11.1.2013 đăng bài “Tiếp tục thất thoát tài nguyên”, trong đó viết:
Tại các tỉnh như Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn đều có khá nhiều mỏ sắt, chì, kẽm, thiếc… Trong đó, nhiều mỏ đã được quy hoạch khai thác và bảo vệ, song nhiều khu vực gần như lộ thiên, không được quản lý nên người dân đang thi nhau khai thác, thu gom bán cho “đầu nậu” quặng để kiếm lời. Sau đó, một lượng nhỏ quặng được vận chuyển ngược lên biên giới thông qua hình thức ngựa thồ, xe thồ, “cửu vạn” cõng vác… Tuy nhiên, phần lớn quặng được đưa lên xe tải chở thẳng về khu vực tỉnh Lào Cai để tìm đường xuất sang Trung Quốc. Ngoài nguồn quặng từ Hà Giang, Cao Bằng còn có quặng từ các mỏ của Yên Bái, Phú Thọ, Tuyên Quang đưa lên, từ bên Điện Biên, Lai Châu đưa sang.
Đáng nói hơn, theo bài “Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải và ngành khai khoáng của Việt Nam” trên VOA ngày 3.1.2014, thủ phạm chính gây ra tình trạng này là phe nhóm lợi ích do ngài Phó Thủ tướng Tàu Hoàng Trung Hải cầm đầu.
Nơi ghi dấu “mốc son” lịch sử lệ thuộc Trung Quốc của ngành điện lực Việt Nam
Dưới sự chỉ đạo của PTT Tàu Hoàng Trung Hải (lúc bấy giờ là Bộ trưởng Công nghiệp), ngày 26.9.2006, tại trạm biến áp 220kV Tân Kiều (Trung Quốc), dòng điện 220kV từ Trung Quốc đã chính thức được truyền qua Lào Cai - Yên Bái đến Việt Trì (Việt Nam). Phương hướng “chiến lược” phụ thuộc vào điện mua từ Trung Quốc với giá cắt cổ và bỏ qua điện của các công ty trong nước, do ngài PTT Tàu khởi xướng, bắt đầu từ đây.

Sửa lịch sử để kỷ niệm 20 năm tái lập tỉnh cùng ngày Quốc khánh Trung Quốc

Sự kiện tỉnh Lào Cai tổ chức kỷ niệm 20 năm ngày tái lập tỉnh vào ngày 1.10.2011 từng khiến dư luận một phen sôi sục. Lãnh đạo tỉnh Lào Cai đã cố tình sửa lịch sử để tổ chức sự kiện này vào đúng ngày Quốc khánh Trung Quốc 1.10.2011, thay vì lẽ ra là ngày 10.10.2011.
Cưỡng bức dân chúng treo đèn lồng đỏ
Ngoài hành vi trắng trợn sửa lịch sử để kỷ niệm ngày tái lập tỉnh vào đúng ngày Quốc khánh Trung Quốc, chính quyền Lào Cai còn cưỡng bức dân chúng phải treo đèn lồng đỏ trong dịp này.
Bài “TP Lào Cai: Cưỡng bức dân treo cao đèn lồng đỏ?” trên báo điện tử Giáo dục Việt Nam ngày 23.9.2011 cho hay: “Theo báo Lào Cai, nhân dịp kỷ niệm 20 năm tái lập tỉnh Lào Cai (1/10/1991 - 1/10/2011), thành phố Lào Cai đã bắt đầu khởi động chương trình chỉnh trang đô thị, trong đó có việc thắp đèn lồng tại các công sở và nhà dân trên một số tuyến phố.”

Đèn lồng trên phố Trần Nhật Duật (P. Kim Tân)
Một tỉnh mà có tới 4 nghĩa trang “liệt sỹ” Trung Quốc
Trang web của Sở Ngoại vụ tỉnh Lào Cai ngày 3.4.2009 đưa tin:
Theo đề nghị của các Cựu chiến binh Trung Quốc và được sự đồng ý của các tỉnh, thành phố phía Việt Nam, từ ngày 30/3 đến ngày 01/4/2009, đoàn Cựu chiến binh Trung Quốc gồm 28 người đã từng công tác và chiến đấu tại Việt Nam đã đến thăm Lào Cai và tảo mộ các chiến sỹ Trung Quốc đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Tỉnh Lào Cai là tỉnh đầu tiên đoàn đến trong chuyến thăm và tảo mộ của Đoàn tại một số tỉnh, thành phố của Việt Nam.
Sáng ngày 30/3, sau khi nhập cảnh tại cửa khẩu Lào Cai, đoàn đi viếng Nghĩa trang Liệt sỹ Trung Quốc tại xã Lùng Vai, huyện Mường Khương. Buổi chiều, viếng Nghĩa trang Liệt sỹ Trung Quốc tại Sa Pa.
Sáng ngày 31/3, diễn ra buổi giao lưu giữa đoàn Cựu chiến binh Trung Quốc với Hội Cựu chiến binh tỉnh Lào Cai. Tới dự buổi giao lưu có đồng chí Phạm Kỳ – Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh uỷ, Chủ tịch Hội Hữu nghị Việt – Trung tỉnh Lào Cai; lãnh đạo các sở: Ngoại vụ, Lao động TB&XH. Buổi giao lưu giữa đoàn với Hội Cựu chiến binh tỉnh diễn ra trong không khí đầm ấm,  thân mật, thắm tình hữu nghị, làm thắm thêm tình đồng chí, đồng đội giữa Cựu chiến binh hai bên. Buổi chiều cùng ngày đoàn đến viếng 02 Nghĩa trang Liệt sỹ Trung Quốc tại xã Bảo Hà.
…Đoàn rất cảm động khi đi tới đâu cũng đều nhận được sự đón tiếp chu đáo, thân tình, tạo điều kiện thuận lợi của lãnh đạo các cấp, các ngành của tỉnh, và càng cảm động hơn khi được tận mắt thấy các nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc ở Lào Cai được tu sửa, quản lý rất tốt.
Như vậy, Lào Cai có tới 4 nghĩa trang “liệt sỹ” Trung Quốc: 1 tại xã Lùng Vài (H. Mường Khương), 1 tại Sa Pa và 2 tại xã Bảo Hà (H. Bảo Yên), tất cả đều được “tu sửa, quản lý rất tốt”!? Nghĩa trang “liệt sỹ” Trung Quốc ở Sa Pa từng bị tố là nơi chôn lính Trung Quốc xâm lược Việt Nam năm 1979. Ngoài ra, trong bài “Những người Trung Quốc được PTT Tàu Hoàng Trung Hải chỉ đạo xây ‘nghĩa trang liệt sỹ’ đã ‘giúp’ Việt Nam ‘làm đường’ như thế nào?” người ta còn được biết thêm sự thật về các “liệt sỹ” này:
...Nếu kể cho rạch ròi thì nhiều thứ TQ “giúp” đã gây hại, trước mắt và về lâu về dài. Chẳng hạn, đưa quân sang giúp làm đường (do TQ đòi đưa quân sang đánh “giúp”, VN phải lảng tránh bằng cách nhờ giúp làm đường) thì tàn phá môi trường, cảnh quan (trong đó có việc đặt mìn tiêu huỷ “hòn đá Liễu Thăng” [Xin dẫn thêm một vài ví dụ trong trăm ngàn ví dụ: ở Côn Sơn, nơi ẩn cư của Trần Nguyên Đán và Nguyễn Trãi, họ đã đào xuyên ngang dọc quả núi thành đường hầm, hiện cửa vào bị bít, không ai biết họ làm gì trong đó. Nhiều di tích như di tích An Sinh, nơi gần đây mới xây đền thờ các vị vua Trần, hết thảy tượng đá thời Trần đều bị phạt cụt đầu hoặc bắn vào bụng. Ở Ngọa Vân am, không những tháp Phật Hoàng đựng xá lị hoàng đế Trần Nhân Tông và tháp Đoan Nghiêm cổ kính cao lừng lững bị đào rỗng ruột, toàn bộ bài vị trong tháp bị đập cho tan nát, tấm bia Trịnh Căn cho lập để kỉ niệm một lần ông đưa con trai và con gái trèo núi lên chiêm bái vị anh hùng cũng bị đập thành ba bảy mảnh, mà 13 ngọn tháp đứng theo một hàng thẳng tắp chạy thoai thoải xuống phía Tây Nam cách nhau chừng 50 mét một đều bị phạt ngang, phía dưới có một đường hầm lộ thiên đào thông tháp nọ với tháp kia. Họ định phá long mạch của nhà Trần lừng lẫy chiến công chống giặc phương Bắc, cũng tức là phá long mạch của Việt Nam chăng?]), khai thác trộm của cải, thăm dò ngầm tài nguyên, địa thế...
Các vị “quan phụ mẫu” ở Lào Cai đều có hoạn lộ hanh thông khác thường
Mặc dù lãnh đạo tỉnh Lào Cai vốn có truyền thống “mãi quốc vinh thân”, tiếp tay cho Tàu làm nghèo đất nước, như đã chỉ ra ở trên, nhưng không hiểu sao hoạn lộ của họ lại hanh thông một cách khác thường. Kể từ khi tái lập tỉnh năm 1991, các vị bí thư tỉnh uỷ ở đây đều lần lượt được điều về Hà Nội để đảm nhiệm những vị trí quan trọng trong bộ máy trung ương:
  1. Ông Tráng A Pao, Bí thư Tỉnh uỷ từ năm 1992-2000, được điều về Hà Nội giữ chức Chủ tịch Hội đồng Dân tộc của Quốc hội từ năm 2000-2007;
  2. Ông Giàng Seo Phử, Bí thư Tỉnh uỷ từ năm 2000-2005, được điều về Hà Nội giữ chức Phó Trưởng ban Tổ chức TW (2005-2007) rồi làm Bộ trưởng, Chủ nhiệm Uỷ ban Dân tộc từ năm 2007 đến nay;
  3. Ông Bùi Quang Vinh, Bí thư Tỉnh uỷ từ năm 2005-2010, trở thành Bộ trưởng Kế hoạch - Đầu tư từ năm 2011 đến nay;
  4. Ông Nguyễn Hữu Vạn, Bí thư Tỉnh uỷ từ năm 2010-2013, trở thành Tổng Kiểm toán Nhà nước từ tháng 5.2013 đến nay.

Chưa có tỉnh thành nào trong cả nước mà 4 đời bí thư tỉnh uỷ liên tiếp đều được điều về nắm giữ trọng trách ở trung ương. Dĩ nhiên, không thể nói là điều này không liên quan gì đến tình cảm “bên kia biên giới cũng là quê hương” của các vị lãnh đạo ở Lào Cai. Trung Quốc luôn tìm cách can thiệp vào bộ máy nhân sự cấp cao của Việt Nam, và một khi họ đã mua chuộc, khống chế được một quân bài hữu dụng rồi thì lẽ dĩ nhiên là họ sẽ tìm mọi cách để quân bài đó càng leo cao càng tốt. (Trong dư luận đã có những lời tố cáo rằng bộ ba Bùi Quang Vinh – Nguyễn Hữu Vạn – Nguyễn Văn Vịnh dính líu đến nhóm lợi ích của PTT Tàu Hoàng Trung Hải. Nguyễn Văn Vịnh là người thay ông Nguyễn Hữu Vạn làm Bí thư Tỉnh uỷ Lào Cai từ tháng 3.2013, trước đó là Chủ tịch tỉnh.)[1]
Tỉnh biên giới đầu tiên có đường cao tốc nối với Hà Nội
Một trong những lý do quan trọng khiến đội quân xâm lược của Trung Quốc chuốc phải thất bại nặng nề trong cuộc chiến 35 năm trước chính là vì địa hình hiểm trở và điều kiện giao thông khó khăn của các tỉnh biên giới phía bắc Việt Nam, và Lào Cai cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, nay thì điều đó đã không còn là vấn đề với người láng giềng “4 tốt, 16 vàng” của chúng ta nữa.
Nhờ sự quan tâm và chỉ đạo sát sao, quyết liệt của PTT Tàu Hoàng Trung Hải mà tuyến cao tốc Hà Nội – Lào Cai coi như đã hoàn thành. Đây là “chiến tích” vô cùng ngoạn mục của ngài PTT Tàu này, vì những con đường cao tốc như thế sẽ giúp Trung Quốc mở tầm khống chế xuống Đông Nam Á và Hà Nội sẽ trở nên rất gần với đội quân xâm lược đến từ phương Bắc. Hành trình từ cửa khẩu quốc tế Lào Cai về Hà Nội được rút ngắn chỉ còn 3-5 giờ.
Mặc dù là một dự án hết sức nhạy cảm về an ninh - quốc phòng nhưng một nhà thầu Trung Quốc vẫn được giao gói thầu A7 dài đến 27,7km (18 cây cầu) trên địa bàn tỉnh Lào Cai, với những tai tiếng cố hữu như việc “lập thôn, lập xóm” tại địa bàn dự án hay việc tự ý đưa cỏ lạ từ Trung Quốc sang trồng ở mái taluy dự án. Xin trích một đoạn trong bài “Chiến tranh biên giới Việt-Trung 1979”trên trang Wikipedia Tiếng Việt để quý vị có thể hình dung ra những hệ luỵ tai hại về an ninh - quốc phòng ở đây:
Quân Trung Quốc vừa chiếm ưu thế về lực lượng, vừa chủ động về thời gian tiến công, lại còn có "lực lượng thứ năm" gồm những người Việt gốc Hoa trên đất Việt Nam. Từ đêm 16 tháng 2, các tổ thám báo Trung Quốc đã mang theo bộc phá luồn sâu vào nội địa Việt Nam móc nối với "lực lượng thứ năm" này lập thành các toán vũ trang phục sẵn các ngã ba đường, bờ suối, các cây cầu để ngăn chặn quân tiếp viện của Việt Nam từ phía sau lên. Trước giờ nổ súng, các lực lượng này cũng bí mật cắt các đường dây điện thoại để cô lập chỉ huy sư đoàn với các chốt, trận địa pháo.
Trung Quốc là bậc thầy trong việc lựa chọn thời cơ và khai thác điểm yếu của đối thủ. Vì vậy, người ta có đầy đủ lý do để tin rằng, một khi chiến sự với Trung Quốc nổ ra, Lào Cai chính là tử huyệt lớn nhất của Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía bắc./. 






Ghi chú:
[1] Không phải vô cớ mà blog Huệ Lừa Văn phòng Chính phủ, một trang mạng của chính những người trong bộ máy (chứ không phải của các “thế lực thù địch) lập ra để vạch trần tội ác của nhóm lợi ích đang lũng đoạn cả bộ máy do PTT Tàu Hoàng Trung Hải cầm đầu, đã tố cáo bộ ba Bùi Quang Vinh – Nguyễn Hữu Vạn – Nguyễn Văn Vịnh là tay chân đắc lực của ngài PTT Tàu này và Lào Cai chính là “căn cứ địa” của ông ta. 

Nguồn: VOA

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Việt Nam: Quá nhiều cảng biển khiến hoạt động kinh doanh cảng xấu đi

BloombergNews | 14.3.2014
Người dịch: Lê Anh Hùng


Robert Hambleton muốn nghe thêm nhiều tiếng ồn từ cảng container khổng lồ bên ngoài văn phòng làm việc gần Tp Hồ Chí Minh của ông. Những chiếc cần cẩu cao vút ở bến cảng cạnh tranh kế bên đứng im lìm giữa không trung, không hề thấy bóng dáng của một chiếc tàu nào nằm trong tầm mắt.
“Đây là bến cảng mới toanh mà không hề có lấy một khách hàng”, Hambleton – tổng giám đốc Cty TNHH Cảng Quốc Tế Cái Mép – cho biết. “Quý vị thấy là tình hình đã trầm trọng đến thế nào rồi đấy. Toàn bộ ngành cảng biển đã dư thừa cung.”
Với việc các công ty từ Intel cho đến Samsung Electronics vẫn đang xây dựng nhiều nhà máy trị giá hàng tỷ USD tại Việt Nam, chính quyền các tỉnh, thành ở đây đã xây dựng nhiều cảng biển mang tính cạnh tranh, đủ sức bốc dỡ hàng hoá cho tàu thuyền từ nước ngoài cập bến. Điều này đã gây ra tình trạng giá bốc dỡ hàng hoá lao dốc, khiến các công ty vận hành cảng chịu thua lỗ ít nhất 1,5 tỷ USD (theo số liệu của Seaport Consultants Asia).
Với bờ biển dài khoảng 3.400km và nằm dọc theo một trong những tuyến vận chuyển hàng hải nhộn nhịp nhất thế giới, Việt Nam có tham vọng cạnh tranh với Singapore và Hồng Kông. Chính phủ Việt Nam thậm chí còn muốn xây thêm nhiều hải cảng, ưu tiên “số lượng hơn chất lượng”, một báo cáo của Ngân hàng Thế giới (WB) hồi tháng Giêng cho hay. Tình trạng thừa thãi công suất có thể làm suy yếu khả năng thu hút hoạt động chế tạo hàng hoá giá trị cao vốn đòi hỏi những hệ thống vận tải hiệu quả – bản báo cáo nhận định.
Tham nhũng có thể diễn ra
“Gần như tỉnh thành nào nằm dọc theo bờ biển Việt Nam cũng đều tìm cách xoay xở để có được một dự án cảng biển”, Vũ Tú Thành – trưởng đại diện Hội đồng Kinh doanh Hoa Kỳ - ASEAN tại Việt Nam – phát biểu trong một cuộc phỏng vấn tại Hà Nội. “Cơ chế ở đây tạo nhiều cơ hội cho nạn tham nhũng và các nhóm lợi ích đặc biệt. Nhiều cảng hàng hoá thuộc loại tốt chỉ hoạt động cầm chừng.”
Các nhà đầu tư nước ngoài có thể không còn hào hứng với việc đầu tư lớn vào các dự án hạ tầng của chính phủ trong tương lai, David Wignall – giám đốc điều hành của Seaport Consultants Asia – bày tỏ trong một email. “Không ai tin bất cứ điều gì chính phủ nói về các dự án đầu tư phát triển”, ông nói. Wignall ước tính, chỉ các công ty vận hành ở Cái Mép không thôi đã thua lỗ tổng cộng đến 1,5 tỷ USD vì tình trạng dư thừa cảng biển.
Tình trạng thua lỗ này diễn ra ngay giữa lúc Bộ Giao thông Vận tải đang tìm kiếm khoảng 32 tỷ USD nguồn vốn tư nhân cho các dự án hạ tầng giao thông vận tải đến năm 2020, tờ Vietnam News đưa tin tháng Hai vừa qua.
Suy thoái toàn cầu
Tình trạng dư thừa cảng biển ở Cái Mép gắn với hiện tượng suy thoái kinh tế toàn cầu, chứ không phải chính sách của chính phủ, Thứ trưởng Bộ GTVT Nguyễn Hồng Trường phát biểu trong một cuộc hội nghị ngày 28.2 tại Hà Nội.
“Vấn đề chính ảnh hưởng đến hoạt động của cảng Cái Mép là hiện tượng tăng trưởng kinh tế toàn cầu suy giảm; điều này đã ảnh hưởng lớn đến các doanh nghiệp hàng hải, không chỉ ở Việt Nam mà cả các nước có bờ biển khác”, ông nói. "Các bến cảng ở Sài Gòn không thể tiếp nhận tàu lớn. Vì thế nếu có bất kỳ tàu lớn nào đến đây thì chúng phải vào cảng nước sâu Cái Mép - Thị Vải.”
"Khi nền kinh tế toàn cầu phục hồi thì các hải cảng ở Việt Nam cũng vậy, ông Nguyễn Hồng Trường nhận định. “Với bờ biển dài, cùng vị trí địa lý kết nối với các tuyến hàng hải quốc tế của mình, từ nay cho đến năm 2020 Việt Nam sẽ cần thêm nhiều cảng nước sâu”, ông nói. “Tôi tin rằng các hải cảng ở Việt Nam sẽ hoạt động tốt một khi kinh tế thế giới phục hồi.”
Cái Mép
Các nhà đầu tư nước ngoài cùng các doanh nghiệp nhà nước lẫn tư nhân ở Việt Nam đã đầu tư khoảng 2 tỷ USD vào các bến cảng cực kỳ hiện đại tại Cái Mép, cảng nước sâu duy nhất của Việt Nam nằm ở cửa sông Cái Mép và Biển Đông. Bắt đầu hoạt động từ năm 2009, cảng Cái Mép là một phần của mục tiêu tăng khối lượng hàng hoá vận tải biển lên hơn 130% từ năm 2012 cho đến cuối thập kỷ.
Các nhà đầu tư hậu thuẫn cho cảng biển khổng lồ nằm ở đông nam Tp HCM, trung tâm kinh tế của Việt Nam, nhận thức rằng một số hải cảng của Tp HCM sẽ chấm dứt hoạt động tiếp nhận container, Nguyễn Xuân Thành – đại diện Học viện Chính quyền Kennedy (Kennedy School of Government) của Đại học Harvard ở Việt Nam, người đã nghiên cứu ngành công nghiệp cảng của Việt Nam – cho biết. Phần lớn các cảng này vẫn còn hoạt động, chúng hút hết các tàu chở container khỏi Cái Mép, ông nói.
Các công ty vận hành cảng ở Tp HCM không muốn đóng cửa những cơ sở toạ lạc trên những khu bất động sản hàng đầu này trong thời gian tốc độ tăng trường kinh tế của Việt Nam chậm lại, và thành phố đã chống lại chủ trương nhường ngành vận tải biển cho một tỉnh lân cận, ông Nguyễn Xuân Thành nói. Chính phủ Việt Nam dự báo nền kinh tế sẽ tăng trưởng ở mức 5,8% trong năm nay, so với mức 5,42% của năm 2013.
“Lắm cha con khó lấy chồng”
Chính phủ, các bộ ngành và tỉnh thành đều thò tay vào ngành vận tải biển của Việt Nam, dẫn đến những nghị trình tréo ngoe, ông nhận xét.
“Khi nhiều khoản đầu tư tư nhân gắn liền với các hải cảng và thua lỗ nặng nề thì môi trường đầu tư ở Việt Nam chẳng lấy gì làm hứa hẹn cả”, ông Nguyễn Xuân Thành nhận xét. “Vấn đề nội tại là hệ thống ở Việt Nam rất phi tập trung. Các tỉnh thành địa phương có rất nhiều quyền lực chính trị. Họ cứ đổ tiền để tạo ra hàng đống của nợ.”
Toạ lạc ở tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, cảng Cái Mép có 7 bến cảng. Bến mới nhất khai trương tháng 12.2013 và do Cty Sài Gòn Tân Cảng của quân đội vận hành. Theo một báo cáo của tập đoàn Maersk cuối năm ngoái thì Cảng Quốc tế Cái Mép (Cai Mep International Terminal), vốn cạnh tranh với 6 bến cảng khác, đang hoạt động ở mức 30% công suất.
Bốn bến cảng không có khách hàng là tàu vận tải container nào và phải dựa vào hoạt động vận tải hàng hoá khối lượng lớn và vận tải hành khách theo tuyến cố định, Hambleton nói. (Cty Cảng Quốc tế Cái Mép là một liên doanh giữa APM Terminals, một công ty con của tập đoàn A.P. Moeller-Maersk A/S có trụ sở ở Copenhagen, với hai DNNN là Vinalines và Cảng Sài Gòn.)
Thương mại bùng phát
Phần lớn số tàu hàng của các nhà máy ở Việt Nam được chuyển đến các tàu lớn hơn ở Singapore và Hồng Kông từ các cảng nhỏ hơn, mặc cho cảng nước sâu Cái Mép hoạt động dưới công suất, ông Nguyễn Xuân Thành cho biết. Chính sách cảng biển rời rạc ở Miền Nam, nơi chiếm đến 70% hoạt động vận tải biển của Việt Nam, có thể khiến cho các nhà đầu tư không hào hứng với việc phát triển một cảng nước sâu ở Hải Phòng, ông nói.
Cuộc vật lộn trong ngành cảng biển diễn ra giữa lúc hoạt động thương mại ở Việt Nam đang bùng phát. Các nhà sản xuất như Samsung, Nokia và Honda Motor đã thúc đẩy xuất khẩu của Việt Nam, vốn tăng trưởng ở mức 15,4% năm 2013 so với năm 2012. Tỷ lệ xuất khẩu/GDP của Việt Nam đã tăng lên mức 75% từ mức 56% năm 2009 (theo số liệu của Quỹ Tiền tệ Quốc tế), hơn gấp 3 lần con số của Australia.
Intel, Samsung và LG
Intel, nhà sản xuất chip lớn nhất thế giới có trụ sở ở Stanta Clara (California), đã đầu tư 1 tỷ USD để xây dựng nhà máy thử nghiệm và lắp ráp lớn nhất của mình trên những cánh đồng lúa trước kia ở Tp HCM và đi vào hoạt động năm 2010.
Samsung, tập đoàn đặt trụ sở ở Suwon (Hàn Quốc), có hai nhà máy sản xuất điện thoại tại Việt Nam, trong đó có một nhà máy trị giá 2 tỷ USD và dự kiến sẽ hoạt động hết công suất vào năm 2015. Các nhà máy khác của Samsung, kể cả nhà máy của Cty Samsung Electro-Mechanics trị giá 1,2 tỷ USD sẽ sản xuất module máy ảnh và bảng mạch, đang đi vào hoạt động ở Việt Nam. Khoản đầu tư trị giá 1,5 tỷ USD của Cty LG Electronics ở Việt Nam bao gồm việc xây dựng một khu phức hợp sản xuất TV và thiết bị gia dụng.
Singapore, cảng container nhộn nhịp thứ hai thế giới sau Thượng Hải, đang đầu tư hàng tỷ USD để tận dụng lợi thế từ hoạt động thương mại đang bùng phát ở Việt Nam và các nước Châu Á khác. Quốc gia thành phố này đang xây dựng một hải cảng nằm ở phía tây khu cảng hiện nay nhằm tăng gấp đôi công suất.
Đông Nam Á là một trong những thị trường đang phát triển của ngành vận tải biển, Thomas Knudsen – tổng giám đốc phụ trách khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của Maersk Line – phát biểu trong một cuộc phỏng vấn với Bloomberg TV ngày 6.3 vừa rồi. “Miền Bắc Việt Nam rõ ràng là đang được hưởng lợi từ xu hướng chuyển dịch hoạt động chế tạo hàng công nghệ thấp khỏi Trung Quốc”, ông nói. “Chúng ta đang được chứng kiến một Campuchia hưởng lợi từ việc gia tăng sản lượng dệt may.” Indonesia thì có một “lực lượng khách hàng hùng hậu đang phát triển”.
Việt Nam kỳ vọng là các hiệp định thương mại mà họ đang đàm phán, kể cả Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP) và một hiệp định với Liên minh Châu Âu, sẽ thúc đẩy xuất khẩu. Hoạt động thương mại gia tăng có thể giúp giảm bớt tình trạng dư thừa cảng biển bởi các công ty vận tải biển triển khai các tàu vận chuyển container cỡ lớn vốn chỉ có thể ghé vào cảng nước sâu Cái Mép – Thị Vải, Hambleton nhận định.
Mức giá bốc dỡ tối thiểu bắt buộc
Tháng 8.2013, Bộ GTVT đã quy định mức giá bốc dỡ tối thiểu áp dụng trong hai năm là 46USD cho mỗi container 20 feet chứa hàng nhằm ngăn chặn hiện tượng giá bốc dỡ thậm chí còn tiếp tục rơi xuống, Hambleton nói. “Mục đích là nhằm cứu ngành cảng biển nước sâu ở Việt Nam”, ông nhận xét.
Để góp phần làm cho ngành công nghiệp cảng biển ở Việt Nam dễ thành công hơn về mặt tài chính, ông và những người lãnh đạo khác trong ngành đang đề nghị chính phủ đóng cửa số cảng nhỏ ở Tp HCM và giảm lệ phí cảng biển mà các công ty vận tải biển phải trả nhằm thu hút hêm khách hàng.
Văn phòng của ông trông xuống một khu cảng nằm dọc theo con sông hiền hoà. Bến cảng hầu như trống rỗng, ngoại trừ vài chục container Maersk được xếp gọn ghẽ trên sân cảng, chờ một chiếc tàu biển siêu trọng nào đấy từng một thời cập bến hàng tuần để chuyển tới Los Angeles. Bầu không khí thật im ắng, không phải là sự ồn ào của một bến cảng nhộn nhịp.
“Không gian yên lành quá”, ông nói. “Yên lành là tín hiệu xấu của hoạt động kinh doanh.”

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Hoạt động dân chủ bị trấn áp ngày càng mạnh

Gia Minh - PGĐ Ban Việt Ngữ RFA | RFA| 12.4.2014



Lê Thị Phương Anh tham gia lễ tưởng niệm 35 năm cuộc
chiến chống Trung Quốc xâm lược ở biên giới phía bắc
ngày 16.2.2014 tại Hà Nội
Lực lượng an ninh và công an Việt Nam tiếp tục sử dụng mọi biện pháp nhằm triệt hạ ý chí và hoạt động của những người công khai cổ xúy cho dân chủ- nhân quyền tại Việt Nam.
Liệu những người đã dấn thân cho lý tưởng đó có bị khuất phục hay không?
Rỉ tai, mua chuộc
Hầu như hằng ngày đều có tin những người công khai đấu tranh cho quyền con người tại Việt Nam hiện nay bị những an ninh, công an thường phục hay mặc sắc phục theo dõi, sách nhiễu, hành hung...
Đối tượng của tình trạng đó là những cựu tù nhân chính trị, những người công khai ý kiến mong muốn xóa bỏ những quan điểm lạc hậu chà đạp quyền con người, những dân oan mất hết đất đai, tài sản phải đi khiếu kiện lâu năm đang chờ chực trước cửa công từ ngày này qua ngày khác…Đối tượng được nhắm đến mạnh nhất là những bạn trẻ sinh viên mới tham gia phong trào, chưa có cuộc sống kinh tế độc lập…

Biện pháp được sử dụng trước hết của những nhân viên an ninh hay công an với đối tượng mà họ đang theo dõi là trực tiếp nói chuyện, rỉ tai  cho rằng những việc làm mà đương sự đang thực hiện là không có lợi, nên từ bỏ. Một sinh viên sau khi tham gia hoạt động phân phát các tài liệu nhân quyền cho người khác trình bày việc bị an ninh làm việc:

An ninh bắt đầu hỏi em, họ cài người bên cạnh phòng. Họ rút thẻ ngành ra đe dọa bạn bè của em. Họ nói với bạn bè em là em là đối tượng xấu, bị kẻ xấu kích động, chống lại đảng. Họ nói để bạn bè xá lánh, rồi họ đến làng xóm, địa phương đưa thẻ ngành ra và hỏi về nhân thân, hỏi từ trước đế giờ em có phạm lỗi gì không. Họ nói với làng xóm em đang là đối tượng xấu để cách ly em ra.



Áp lực với gia đình
Bước tiếp theo nếu như đối tượng không nghe là hù dọa bắt tù với cáo lập luận là vi phạm những qui định của pháp luật Việt Nam.
Nếu các biện pháp đe dọa trực tiếp với bản thân đối tượng bị nhắm đến không hiệu quả, phía an ninh, công an áp dụng một bước tiếp theo là nhắm vào gia đình, những người thân nhất của đối tượng để làm áp lực.
Bạn thanh niên trẻ vừa rồi cho biết:
Rồi người ta về nhà em, khủng bố đe dọa tinh thần nói rằng em là đối tượng xấu, gia đình cần giáo dục. Họ còn nói họ thích bắt em lúc nào cũng được; nhưng vì tương lai còn dài nên họ chưa bắt. Đề nghị gia đình giáo dục.
Tấn công bạo lực
Nếu các biện pháp rỉ tai mua chuộc, đe dọa đối với người trong cuộc và gia đình không thành công, thì lực lượng chức năng ra tay trực tiếp đối với họ.
Một vài kiểu đàn áp dân lành của công an
Việt Nam | RFA files
Hai trường hợp trong suốt thời gian qua thường xuyên bị hành hung, đánh đập gây thương tích và sau đó còn ngăn chặn người bị thương được khám chữa bệnh đó là chị Lê Thị Phương Anh ở Quảng Trị và kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh tại Đà Nẵng.
Chị Lê Thị Phương Anh kể lại trường hợp của bản thân sau ngày 4 tháng 3 vào Đà Nẵng để theo dõi phiên xử blogger Trương Duy Nhất:
Phiên tòa xong, tôi ra Đông Hà. Chiều đó vừa xuống xe thôi, họ canh chừng tôi sẵn. Khi tôi đứng bên đường chờ đón taxi hay xe ôm, thì ba người đi xe máy, một người chạy xuống đấm thốc vào bụng tôi hai đấm khiến tôi nôn ra hết. Tôi cố đứng vững kêu cứu khi có mấy người dừng xe lại. Nhưng họ nói tôi là phản động ai mà giúp thì bị liên lụy. Mọi người bỏ đi.
Trong thời gian qua, nhiều tường trình của kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh đưa lên mạng cho biết việc bản thân bị hành hung, rồi việc hai vợ chồng đi thuê nhà ở Đà Nẵng không được cho trọ, và gia đình tại Bình Định bị sách nhiễu.
Nay anh được một người là anh Phan Đình Thành ở Lăng Cô cho trú ngụ và anh Thành này nói về tình trạng của kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh, cũng như lý do cho kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh tạm trú:
Từ lâu nay không có địa phương nào chấp nhận anh Thạnh cả, đuổi anh đi. Họ làm khó chủ nhà để chủ nhà đuổi anh đi. Tôi biết rất rõ điều đó nên làm chủ nhà đầu tiên đón nhận anh Thạnh về ở với tôi để có chỗ ở. Nếu tôi không đón anh Thạnh thì không biết anh sẽ đi về đâu. Điều đó rất nghiêm trọng. Rõ ràng công an dùng quyền bính, sức mạnh của họ để đẩy lùi anh Thạnh ra khỏi những địa phương mà anh Thạnh đã đến. Việc tôi đón anh Thạnh thứ nhất vì tình người, thứ hai vì công lý, thứ ba đúng pháp luật.
Kiên định với con đường đã chọn
Trước tất cả mọi biện pháp sách nhiễu, tấn công bằng mọi cách đó của phía cơ quan chức năng, những người trong cuộc như anh sinh viên tham gia phân phát tài liệu nhân quyền, cũng như người công khai tố cáo các lãnh đạo cấp cao tham nhũng, mua bán ma túy, hay lên tiếng đòi hỏi cho quyền con người và không khoan nhượng với phía Trung Quốc gây hấn; tất cả đều khẳng định việc làm của họ là đúng đắn. Dù có những lúc vì đau đớn thể xác, bị gia đình người thân trách móc, họ cũng băn khoăn xót xa; nhưng rồi họ xác quyết cần phải tiếp tục đấu tranh không chỉ cho bản thân mà còn cho thế hệ mai sau.
Người sinh viên trẻ cho biết:
Khi gặp an ninh nói với em là em còn tương lai, công việc học hành nữa. Em khẳng định luôn với họ rằng em vào học đại học không phải để lấy bằng. Em vào học đại học là để học cách tư duy. Em vào học đại học cũng để hiểu xem tại sao cách giáo dục tại Việt Nam lại đào tạo ra một thế hệ cử nhân có sự hiểu biết mà lại thờ ơ với dân tộc như thế! Bây giờ em đã đạt được mục đích và em đang sống cho lý tưởng của em. Còn nếu ai muốn sách nhiễu, ai muốn dùng cách này, cách nọ để em không thể tiếp tục học nữa, thì em sẵn sàng không học nữa. Em sẵn sàng công khai hết mình để đấu tranh cho lý tưởng của em.
Chị Lê Thị Phương Anh là người từng bị xâm phạm tiết hạnh, bị đánh đập nhiều lần do dám công khai tố cáo những vị lãnh đạo cao cấp nhà nước, và ủng hộ cuộc đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam hiện nay, nhưng khẳng định: 
Không bao giờ tôi nản chí, dù có chết tôi cũng chiến đấu đến cùng. Tôi thấy xã hội bây giờ, mọi người đang sống trong một xã hội thối nát, độc tài, độc ác, độc quyền.
Vợ chồng tôi là nạn nhân trong vụ buôn bán ma túy của ông Hoàng Trung Hải nên vợ chồng tôi đấu tranh và sẵn sàng làm mọi cách để đi đến công lý và sự thật.
Và anh Phan Đình Thành cũng xác quyết:
Tôi cũng có mấy bài nói với tất cả mọi người trên công luận rằng: tôi làm gì tất nhiên cũng dựa trên pháp luật của Việt Nam để làm; nhưng nếu ai vượt quá pháp luật, và dùng quyền lực đối với tôi cũng như đối với Thạnh thì tôi sẵn sàng ‘không khách sáo’ với họ. Vì nếu quyền của tôi là chủ nhà có quyền cho người ta cư trú theo đúng pháp luật mà công an không cho, thì tôi không chấp nhận với họ. Nếu họ đến nhà tôi thì tôi mang những luật pháp ra nói với họ, nếu họ không nghe nữa thì ra sao nữa, tôi cũng chấp nhận thôi! Trước đây tôi cũng có trả lời phỏng vấn với Đài và nói với mọi người rằng mình sống làm chứng cho sự thật thì cái gì không phải sự thật tôi sẽ đấu tranh cho tới cùng.
Theo đánh giá của những người quan tâm, thì ngay sau những đợt trấn áp dữ dội người yêu nước, sau những phiên xử bất đồng chính kiến thì số lượng người công khai ủng hộ dân chủ, số người tham gia vào các hoạt động đấu tranh đường phố ngày càng thêm nhiều.

Nguồn: RFA

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Tưởng niệm 26 năm sự kiện Trung Quốc đánh chiếm đảo Gạc Ma của Việt Nam

Lê Anh Hùng

Cách đây 26 năm, ngày 14.3.1988, Trung Quốc đã xua quân đánh chiếm đảo Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam và tàn sát 64 chiến sỹ không được trang bị vũ khí đang xây dựng và bảo vệ đảo. Ngày 13.3.2014, một số anh em dân chủ khu vực Miền Trung đã tập hợp lại để cùng nhau tưởng niệm sự kiện bi thảm này và tưởng nhớ đến những người con anh dũng của Mẹ Việt Nam đã vị quốc vong thân.

Thành kính dâng hương hoa trước cửa biển Thuận An để tưởng nhớ đến 64 chiến sỹ đã vị quốc vong thân 26 năm trước


Từ phải qua: Facebooker Tôi Là Tôi, Peter Lâm Bùi, Lê Thị Phương Anh, Nguyễn Đức Quốc, Lê Anh Hùng, Facebooker Nguyen Van Chien

Băng-rôn ghi dòng chữ: Tưởng niệm 64 chiến sỹ vị quốc vong thân - Gạc Ma | 14.3.1988 - 14.3.2014...

...Nhân dân không quên - Lịch sử không quên | Hoàng Sa - Trường Sa - Việt Nam















Blogger Peter Lâm Bùi: "Vòng hoa xin nhờ sóng biển mang tới nơi đảo xa, nén hương xin gửi vào lòng đất mẹ. Mong các anh yên nghĩ và linh hồn các anh sẽ mãi quyện vào hồn thiêng sông núi nước Việt này!"
Ảnh sử dụng trong bài: Lê Thị Phương Anh & Peter Lâm Bùi